Nhớ có thời nọ, ta thấy chuyện về con hồng hạc, tự nhiên mới nhớ tới hào 1 quẻ Phong Sơn Tiệm. Thực xưa nay có bao giờ ta "tự nhiên mới nhớ" !
Hào 1 quẻ Tiệm nói
"初六: 鴻漸于干, 小子厲, 有言, 无咎.
Sơ lục: Hồng tiệm vu can, tiểu nhân lệ, hữu ngôn, vô cữu.
Dịch: Hào 1, âm: Con chim hồng mới bay cao cỡ bờ nước, hạng nhỏ dại (hoặc tiểu nhân) thấy vậy cho là nguy rồi than thở, tuy tào lao đấy nhưng dù sao cũng không trách nó.
Ta thì nghĩ: Hào 1 là thời còn thấp, nhỏ, ở dưới cùng, như chim hồng mới tiến được tới bờ nước, kẻ "nhỏ dại" thấy thế mà than thở không tiến được mau (tức không văn minh) bèn cho là nguy mà không nghĩ đó vì hồng hạc còn nhỏ, chưa hiểu biết (tiểu tử), cần phải tập rèn cái đã, rồi mới tiến được."
Nghĩa là sao ?
Chim hạc bay rất đẹp, nó cất cánh như máy bay phản lực vậy, chẳng giống máy bay trực thăng, sải cánh hạc rộng, dài, thân hình hạc thon thả, khi sải cánh bay thường phải là là ở thấp (bờ nước) rồi dần dần bay cao lên (tới trời). Hạc không bay kiểu từ trên trời rơi xuống như lũ kền kền, cũng không bay ào ào tranh đua như bọn quạ đen vốn là bọn có thể bay đứng để dễ chộp giành thịt thối... Để bay được như máy bay phản lực, chim hạc lúc mới tập bay nó phải tập rèn rất nhiều, từ tư thế sải cách, cho tới cách chạy đà, cổ phải vươn ra làm sao, thậm chí là tiếng kêu cũng phải hợp với hơi thở lúc đập cánh.v.v...Hạc con phải thử tập đủ cách, từ chút một, những điều thật nhỏ rồi mới tới điều cao hơn, mới hoàn thiện được, mới bay cao được. Chẳng thể lùi lũi cắm mặt xuống đất như chim cút, gà vườn.
Quẻ Tiệm cũng nói lời đầu:
"漸: 女歸, 吉, 利貞.
Tiệm: Nữ qui, cát, lợi trinh."
Nghĩa là nghĩ, nói và làm cái gì cũng cần phải từ từ như cô gái về nhà chồng vậy, chẳng thể hùng hổ "ghế trên ngồi tót sổ sàng" được.
Tại sao Con chim hồng mới bay cao cỡ bờ nước, hạng nhỏ dại (hoặc tiểu nhân) thấy vậy cho là nguy rồi than thở, tuy tào lao đấy nhưng dù sao cũng không trách nó ?
Trách nó -hạng nhỏ dại- làm gì, nó đã là người cao lớn đâu !
|
Nguồn hình: Google Search |
-dongquangus-