Đó là vì nó ở thời Bác. Thời của Bác thì cái gì cũng tiêu điều bởi sự đời cứ như chiếc giường bị gãy chân, giường vừa hỏng mà người nằm lên cũng té ngã chỏng chơ.
Nhưng Thời nào cũng phải qua, không có gì mà đi mãi không ngừng, nó phải ngừng để Thời khác đến. Sau thời Bác là đến thời Phục. Thời của Phục là sự phục hồi, cái giường được thay chân, sửa lại cho vững chắc, người nằm trên ấy cũng được an toàn.
Làm sao mà Phục ?
Đầu quẻ Phục nói:
"復: 亨, 出入无疾, 朋來无咎.
Phục: Hanh, Xuất nhập vô tật, bằng lai vô cữu."
Dịch là : Quẻ Phục đến rồi, Tốt, ra vào không bị nạn nữa. Sẽ có bạn tốt tới giúp, không sao cả.
Vì sao lại có "bạn tốt tới giúp" ?
Đó là vì Âm khí tụ lâu rồi cũng phải tán, việc ác tuy chẳng diệt tận nhưng không thể hoành hành hoài, ví như bão to cỡ nào rồi cũng phải tan. Máy bay rơi là kiếp nạn, nhưng chẳng thể rơi mãi. Để sự "không rơi mãi" được diễn ra, hẳn là con người sẽ nỗ lực khắc phục vậy.
Khi nào thì đến thời Phục ?
Nhiêu đấy là đủ rồi, thêm nữa chẳng phải. Mọi thứ đang Phục dần. Tiếc là biến quẻ có Chấn, chỉ mong sao lần nữa rồi thôi.
Phải qua khỏi "7" mới Phục !
-dongquangus-