Khi có việc cần tư vấn quyết định gấp hãy gọi/sms ngay số 083 313 9692 - 0948 831 3060 hoặc e-mail về dongquangus@gmail.com để được ưu tiên tư vấn nhanh!
Hiển thị các bài đăng có nhãn mảnh đời. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn mảnh đời. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 21 tháng 5, 2012

Những mảnh đời trên "ốc đảo"

Trong chuyến từ thiện mới đây, tôi đã gặp những mảnh đời ... 

Những mảnh đời ấy, họ không ở quá xa chúng ta như vùng hải đảo khơi xa hay vùng biên giới ngút ngàn, họ ở gần chúng ta đấy nhưng ít ai biết đến, bởi tuy gần mà xa, bởi họ ở trên "ốc đảo". 

Muốn đến được nơi họ ở phải đi bằng xuồng ba lá thế này. Len lỏi, vòng vo qua mấy con mương, con rạch lớn nhỏ.

Họ sống trên 1 khoảnh đất của ông bà để lại. Xung quanh mảnh đất là đất vườn của người khác. Không có lối nào cho xe máy tới nhà họ. Từ đường lộ vào đến nhà họ là không có lối đi riêng, cũng chẳng có lối mòn nào dẫn tới. Chỉ có thể đi bằng xuồng ba lá mà thôi. Khi tôi tới, cả đám nhỏ ùa ra vỗ tay hoan hô, chào đón cứ như quanh năm nhà này chẳng có mấy khách khứa tới thăm. Vừa đặt chân tới bờ, cả đám xếp hàng ngay ngắn rồi cúi đầu dạ thưa tôi với thái độ rất lễ phép. Đứa nào cũng cười thật vui. Tôi thấy thế mà thầm nói con nhà nghèo mà thật biết lễ độ, khen ai khéo dạy dỗ con cháu.


Hằng ngày, những em bé này, cả thảy 6 đứa. Nhà đứa nào cũng nghèo te tua. Đứa lớn nhất mới 10 tuổi, đều đi học bằng cách đi xuồng qua bên kia rạch, rồi lên bờ đi bộ 5 km tới trường. Học xong rồi về cũng khoảng đường như thế. Mẹ chúng chèo xuồng đưa chúng lên bờ đi học rồi họ lại chèo đi vòng mấy con rạch, thấy có quài dừa nước nào "được cái" thì chặt về bán. Thực ra thì dừa nước mọc trên đất của người ta nhưng thương mấy cô nhà nghèo mà cho hái.  Những trái dừa nước ấy, là trái mà chúng ta hay ăn trong những ly chè Thái, chè thập cẩm bán đâu đó ở Sài Gòn.  Nếu bán nguyên quài thì giá 4 ngàn đồng/quài, nếu chẻ sẵn ra ướp đá thì 10 ngàn/kg. Một ngày hái cao tay chừng 5 kg là cao vì dừa nước chậm ra trái lắm. Có khi mấy tháng một quài mới được cái. Còn cây ô-rô mọc nhấp nhô sát bờ sông thì họ cắt bán cho tiệm thuốc Nam, giá cũng rẻ ngang mớ rau thôi.

Bởi thế mà nhà các bé nghèo lắm. Đàn bà, con nít, người già yếu thì đông, mà người nam lao động chính thì ít. Đứa thì mẹ mất sớm, đứa thì cha lâm bệnh hôm làm nổi hôm thì nằm một chỗ. Ông bà nội tụi nhỏ tuổi cao sức yếu mà nhà nghèo nên bệnh tật gì cứ uống thuốc cảm cho đỡ ...mệt. Chứ tiền đâu mà đi bệnh viện. Cứ thế, tiền thì ít mà sức khỏe lại kém. Cái nghèo nó cứ lẫn quẫn.

Đây là hai anh em. Đứa lớn 10 tuổi, đứa nhỏ 7 tuổi. Nhìn nụ cười hồn nhiên của bé gái, thấy thương nó quá. Nó thích chụp hình lắm. Nó cứ tò tò sau lưng tôi rồi nói "Chú chụp hình con đi !". Tôi mỉm cười quay lại và...click.
Cách đây 3 năm, trong 1 lần chèo ghe đi hái dừa, mẹ tụi nó chẳng may té sông chết đuối (hình thờ sau lưng). Hai đứa trẻ sớm mồ côi mẹ. Ba tụi nó tên Hiền, là thợ hồ, làm lụng vất vả mà tiền không bao nhiêu. Ở vùng nông thôn mà, phụ hồ kiếm được mấy đồng. Thế mà còn bị bệnh nữa chứ. Hôm tôi tới anh bị sốt, nằm một chỗ, muốn ngồi dậy ra tiếp tôi mà dậy không nổi.

Tôi áy náy lắm. Vì ban đầu, ngay cả người dẫn đường cũng không ngờ là có gia đình anh và rằng gia đình anh lại nghèo thế. Quà mang tới chỉ có 2 phần cho 2 gia đình bên cạnh nhà anh, còn anh thì không có. Tôi cũng không ngờ có mấy đứa trẻ vì theo giới thiệu chỉ nhắc tên người lớn nên không mang theo bánh kẹo để vui chơi với chúng.
Chuyến này tôi quyết định trở lại. Hy vọng có thể san sẻ phần nào những khó khăn vất vả của gia đình anh.
Nay đã có người tặng quần áo cho tụi nhỏ. Nặng cỡ nào tôi cũng vác tới trao tận tay tụi nó. Ai gửi tiền tôi cũng sẽ mang tới. Hy vọng tụi nhỏ sẽ có chút tiền mà tiếp tục ăn học.

-dongquangus-