Đạo là "con đường". Kỳ thực không có con đường bởi "Đại Đạo vô môn" ! Không có cổng thì chẳng nói có đường. Bởi nói có đường phải nói có nơi bắt đầu và điểm đến. Nơi bắt đầu bắt đầu từ đâu, chẳng truy được, điểm đến là vô cùng, hỏi đâu điểm đến !? Chẳng thể biết. Nói Đạo là chỉ vì cần truyền đạt ý mà mượn từ "Đạo" thôi !
Vì gốc xưa chẳng truy hết, ngày mai biết ra sao nên mọi thứ mới tùy biến, thật giả biến ảo và thế mới có người theo cái Đạo đi hoài quanh co chẳng tới nơi, đáng lẽ đi một chốc rồi tới, lại chọn đường xa xôi vô bổ... Đã vậy lại còn có kẻ lầm cả Xe lẫn Đường. Đường là để đi mà lại cho là điểm đến. Xe là để đưa mình đến mà lại cho là mình là xe, lầm lạc vô cùng nên đường đi cứ vòng vòng suốt kiếp chẳng tới đâu.
Mệnh không có Tốt - Xấu. Gọi là Tốt nếu đi đường mau đến. Gọi là Xấu nếu cứ đi vòng vo. Đường mau đến là do có người chỉ đường. Đường lâu chẳng tới là vì mê ảo ảnh bên đường mà tự rẽ sang lối quanh co.
Có mệnh tuổi chưa cao mà đã có nhận thức. Có mệnh cả đời chẳng làm nên việc, cũng là vì đã đi sai quá xa. Đi ngày càng xa là do mê lầm, đi lạc.
Thầy Thiệu Ung từng nói :
"Tửu bất túy nhân, nhân tự túy
Hoa bất mê nhân, nhân tự mê"
"Tửu bất túy nhân, nhân tự túy
Hoa bất mê nhân, nhân tự mê"
Rượu không làm anh say, chỉ vì anh uống vào mới bị say.
Hoa không làm anh mê thích, là do anh tự mê lấy (mà lầm lạc...)
Hoa không làm anh mê thích, là do anh tự mê lấy (mà lầm lạc...)
Nguồn hình: Đông Quang |
-dongquangus-