Đương khi đứng trước cửa lớp, nhìn con khóc gào trên tay cô giáo, lòng dạ không khỏi xót, chỉ muốn bước vào ẵm con ra. Đó cũng là lẽ thường tình nhân thế, miễn sao biết kiềm chế mà suy nghĩ cho kỹ trước khi hành động. Bèn lấy quẻ coi nên làm thế nào ?
Quẻ Tấn.
Hào 2 nói "Tấn như, sầu như, trinh cát; Thụ tư giới phúc vu kì vương mẫu."
Liền thấy : Vào đấy nhanh là buồn đấy, nên nghĩ cách gì tốt mà bền hãy làm. Nên tìm ai đó hoặc bà nội giúp đỡ.
Quả nhiên lát sau có cô hiệu trưởng đi ngang hỏi han góp ý các cách để bé quen với môi trường mới, cô khuyên hãy tin các cô, nên để các cô dỗ bé. Thế là đứng chờ tiếp. Đến trưa, đón con ra, thằng bé vẫn còn rấm rứt, mình liền reo lên "Bà nội kìa !" và chỉ tay ở đằng xa, thế là nhóc con quay lại nhìn tươi tỉnh, vẫy tay hết cỡ. Bà nội vội đến ôm cháu, thế là vui cả làng...
Kể chuyện ấy mà không phải để nói về chuyện ấy, mà để nói chuyện này. Rằng Đạo lý tức An vui không phải ở chỗ phức tạp, xa xôi, không phải lo tìm đâu đâu. Đạo không ở chỗ yên tĩnh hay không yên tĩnh, cũng không ở chỗ ràng buộc hay không ràng buộc, cũng không ở chỗ này hay nọ hay cao thấp...
Đạo lý là biết sống với thực tại, trong từng hơi thở...thường ngày.
-dongquangus-