"Khang Tiết Thiệu tiên
sinh viết :
Hữu nhân lai vấn bốc,
như hà thị hoạ phước ?
Ngã khuy nhân thị hoạ,
nhân khuy ngã thị phước .
Đại hạ thiên gian, dạ ngoạ bát xích .
Lương điền vạn
khoảnh, nhật thực nhị thăng .
Bất hiếu mạn thiêu thiên thúc chỉ, khuy tâm uổng
phần vạn lô hương .
Thần minh bản thị chính trực tố, khởi thụ nhân
gian uổng pháp tàng ?
Cửu trụ lệnh nhân tiện, tần lai thân dã sơ .
Cửu trụ lệnh nhân tiện, tần lai thân dã sơ .
Đản khan
tam ngũ nhật, tương kiến bất như sơ .
Khát thời nhất trích như cam lộ, tuý hậu thiêm bôi bất như vô .
Khát thời nhất trích như cam lộ, tuý hậu thiêm bôi bất như vô .
Tửu bất tuý
nhân, nhân tự tuý
Hoa bất mê nhân, nhân tự mê." - trích Minh Tâm bảo giám
* Dịch nghĩa:-
Thiệu Khang Tiết nói:
* Dịch nghĩa:-
Thiệu Khang Tiết nói:
Có người đến xem bói, hỏi thế nào là họa phước
?
Ta hại người là họa, người hại ta là phước.
Nhà lớn cả nghìn gian,
đêm cũng chỉ nằm tám thước.
Ruộng tốt muôn khoảnh, ngày ăn
hai thăng.
Kẻ bất hiếu đốt bừa nghìn bó giấy, kẻ xấu bụng đốt oan muôn lò
hương.
Thần minh vốn chính trực, há chịu cho người đời hối lộ, bẻ cong
phép tắc?
Ở lâu khiến người hóa hèn ra.
Ở lâu khiến người hóa hèn ra.
Ðến mãi thì kẻ thân thiết cũng thờ ơ.
Chỉ cần xem năm ba ngày gặp lại không bằng lúc mới đầu.
Lúc khát thì một giọt cũng quý như cam lộ.
Lúc khát thì một giọt cũng quý như cam lộ.
Say rồi thì thêm một chén
không bằng không thêm.
Rượu không làm người say mà là người tự làm mình
say.
Hoa không mê hoặc người mà là người tự tìm sự mê hoặc.