Thân không ngoài Tâm, Tâm cũng không ngoài Thân.
Mệnh không
ngoài Thân, Thân cũng không ngoài Mệnh.
Vì Tâm không ngoài Thân mà Mệnh cũng không ngoài Thân nên
Tâm sao thì Mệnh vậy, Mệnh sao thì Thân vậy. Thế mới nói Mệnh và Tâm chẳng khác.
Thân sao thì Mệnh và Tâm cũng theo nhau như thế.
Nên Thân làm việc gì có lỗi thì chẳng nên đổ thừa do Mệnh
mà hãy xét lại Tâm mình vậy.
Thân có bệnh mà Tâm cũng không sửa, lại sợ này sợ kia...Rốt
cuộc bệnh lại thêm nặng, hóa ra Mệnh ta ra thế nào có phải là do Trời đâu, do
Ta cả mà thôi.
Tâm mà không sửa thì dù có dùng bùa, phép, ngải, thư, ếm...gì
cũng chỉ trị đằng ngọn mà không trị đằng gốc. Không trị đằng gốc thì chữa hoài
bệnh cũng chẳng khỏi được.